MỘT THỜI ĐỂ NHỚ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 29 người, vào ngày Thu Mar 02, 2023 1:08 am
Latest topics
» MERRY CHRISTMAS
Trăng nơi đáy giếng. EmptyFri Dec 18, 2015 2:18 pm by THMC

» Chúc mừng Sinh Nhật Đoan Trang
Trăng nơi đáy giếng. EmptySun Jun 08, 2014 9:42 pm by THMC

» Chúc Mừng Sinh Nhật anh Hữu Hòa
Trăng nơi đáy giếng. EmptySat Jun 01, 2013 7:31 pm by doantrang

» Believe - The Complete Shamu Show at Sea World
Trăng nơi đáy giếng. EmptySat Jun 01, 2013 7:22 pm by doantrang

» Nha Trang ngày về
Trăng nơi đáy giếng. EmptyFri May 31, 2013 10:53 am by doantrang

» BUỒN
Trăng nơi đáy giếng. EmptyThu May 23, 2013 11:30 pm by Duat Nguyen

» Em Đã Từng Yêu
Trăng nơi đáy giếng. EmptyThu May 23, 2013 11:29 pm by Duat Nguyen

» Trả lại em
Trăng nơi đáy giếng. EmptyThu May 16, 2013 5:48 am by doantrang

» Tình ngoài tay với
Trăng nơi đáy giếng. EmptyTue May 14, 2013 8:27 pm by THMC

» Thử nghiệm.
Trăng nơi đáy giếng. EmptyTue Apr 30, 2013 1:04 pm by THMC

» Nhớ người.
Trăng nơi đáy giếng. EmptyFri Apr 26, 2013 9:40 am by huuhoa

» Mơ thấy em
Trăng nơi đáy giếng. EmptySun Apr 21, 2013 10:05 am by THMC

» Giới thiệu khách viếng thăm mới!
Trăng nơi đáy giếng. EmptyMon Mar 25, 2013 2:17 pm by Admin

» From Souvenirs to Souvenirs by Demis Roussos
Trăng nơi đáy giếng. EmptySun Mar 24, 2013 10:34 pm by Duat Nguyen

» Tình là cái tình chi!
Trăng nơi đáy giếng. EmptySun Mar 24, 2013 8:09 pm by Ngọc Vinh

ĐỒNG HỒ
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     

Calendar Calendar


Trăng nơi đáy giếng.

5 posters

Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  huuhoa Sat Jun 16, 2012 10:20 am

H15 thân chào các bạn!
H15 chưa viết được bài để gởi cho các bạn "bình loạn". H15 mới đọc được câu truyện ngắn mà theo H15 là rất hay, cảm động...và rất Huế. Bạn nào chưa đọc thì đọc, đã đọc rồi đọc nữa vẫn thấy hay, thấy nghèn nghẹn sao ấy.

TRĂNG NƠI ĐÁY GIẾNG

Truyện ngắn của TRẦN THÙY MAI


"Tôi xin mình, mình dẹp giùm tôi mấy cái bàn thờ này đi. Chuyện mê tín dị đoan, đâu hay ho gì".
Giọng thầy Phương vẫn từ tốn như thường lệ, nhưng đôi bàn tay liên tục gõ xuống bàn chứng tỏ tâm trạng thầy đang bức xúc. Cô Hạnh chỉ lặng lẽ nhìn: người đàn ông này đã là người cô thương yêu, tôn thờ cho đến nửa đời người. Trước đây, mỗi cái nhìn của ông là mệnh lệnh đối với cô, vậy mà nay cô phải trái ý ông. Ý nghĩ đó làm cô rơm rớm nước mắt.
Hơn mười mấy năm, họ đã sống chung nơi căn hộ bé nhỏ này. Mỗi sáng, người trong xóm đều thấy cô Hạnh xách tô ra đầu ngõ mua bún cho chồng. Những hôm mưa lâm thâm, cái dáng gầy của cô co ro, tay cô cầm chiếc nón cố che cho kín tô bún, chứ chẳng nhớ che đầu. Thầy Phương người nho nhã, mảnh mai, trắng trẻo. Vốn là con nhà dõng dõi, lại được cưng từ nhỏ nên thầy kén ăn, phải chăm từng li từng tí.

Nói là kén ăn, không phải là thầy đòi hỏi cao lương mỹ vị, mà chỉ cần những thứ đơn giản thôi, nhưng phải biết ý mới chiều được. Bữa ăn không cần thịt cá, đôi khi chỉ cần đĩa bông bí chấm nước tôm kho đánh, nhưng nước tôm phải thật sánh, thật thơm, đỏ rực. Thịt bò thì nhất định phải nấu canh với hoa thiên lý, tô canh dìu dịu mùi hương ngọt ngào. Đêm khuya ngồi đọc sách, chỉ cần ăn củ khoai bồi dưỡng, nhưng khoai phải ngọt, dẻo, hấp với lá dứa. Chiều thì vài lóng mía tiện thật sạch sẽ, ửng màu đỏ cầm rượu.

Căn nhà nhỏ không có đồ đạc gì xa hoa, nhưng sạch như lau như li. Tính thầy Phương rất sợ bẩn. Trong bếp, phòng tắm, những cái chậu đủ màu được cô Hạnh đặt đúng vị trí của chúng, tất cả đều khô ráo, sạch sẽ. Cái chậu rửa mặt ấy còn tinh tươm quá, này coi chứ chứ... chậm con là vì quá sạch đấy" - các bà hàng xóm đùa. Trong khu tập thể này, các bà đều là cán bộ, việc cơ quan, việc nhà cứ ùn lên, ai cũng bết bát, chẳng có thời giờ nào mà chiều chồng. Các ông chồng trong xóm nào là chẻ củi, đi chợ, đón con, chẳng từ một việc gì, chỉ riêng thầy Phương được hưởng ngoại lệ. Thực ra, đâu có phải vì thế mà hơn mười năm không có con. Cô Hạnh thừa biết điều đó nên nghe người ta đùa, cô chỉ cười...
Ở đầu ngõ, ngay cổng vào khu tập thể là nhà bà Thu, thư ký Công đoàn trường Thuận Đạt. Ngày ấy, bà Thu hội ý xong với Ban chấp hành Công đoàn trường và quyết định đến thăm chính thức cô Hạnh. Vì lý do tế nhị của cuộc thăm viếng, bà đã cẩn thận chờ cho đến lúc thầy Phương đạp xe ra khỏi, bà mới vào. Bà tìm cách nói với cô Hạnh: "Cô Hạnh này, người ta đồn anh Phương có vợ nhỏ, Công đoàn và Đảng uỷ đã tiến hành kiểm tra, thật đáng tiếc, việc này hoàn toàn chính xác". Cô Hạnh nghe, ngồi nhìn thẳng vào mắt bà Thu, không tỏ vẻ ngạc nhiên. Trái lại, bà Thu kinh ngạc đến hụt hẫng trước vẻ bình thản của người vợ bất hạnh: bà cứ tưởng cô Hạnh sẽ ngất đi, hoặc ít ra cũng níu lấy bà mà hỏi vặn đủ điều. Nhưng không, cô cứ lặng lẽ, dịu dàng, dường như cố nén nỗi khó chịu vì bị quấy rầy!

Chờ mãi không nghe nói gì, bà Thu phát cáu: Chuyện đến thế, chị tính sao? Chị phải có thái độ đi chứ? Hay chị là Phật đất? Cô Hạnh thở dài: Hoàn cảnh em không có con, dù anh ấy có thế, em cũng chẳng oán trách. - Nói thế nghĩa là chị biết anh ấy phản bội chị mà cố tình giấu giếm tổ chức? Anh ấy không phản bội tôi - cô Hạnh ngẩng phắt lên. Vâng, dù rằng ông Phương đã có một người đàn bà khác, có một đứa con không do cô sinh ra, ông vẫn là vị Thánh sống đối với cô. Cô không cho phép ai nặng lời khi nói về ông ấy. Bởi tất cả những chuyện này là do cô: cô đã tự tay sắp đặt, chỉ vì không chịu nổi vẻ buồn thầm lặng trên khuôn mặt ông.

"Không phải dễ dàng mà thuyết phục được anh ấy - Bởi vì anh ấy quá thương tôi. Hơn nữa, là người có chức trách, anh không dám. Tôi phải năn nỉ, ép uổng, hứa giữ bí mật cho anh ấy..." Bà Thu cau mày: "Sao chị lại làm thế? Chị có biết như vậy là phong kiến cổ hủ không? Chính chị đã đẩy anh ấy vào con đường hủ hoá!"
Cô Hạnh khóc. "Vâng. Có thể là như vậy, nhưng lúc ấy tôi không nghĩ gì hết. Tôi chỉ muốn anh ấy sung sướng". Vâng, khi người ta thực lòng thương yêu nhau, có điều gì mà không thể hy sinh. Một cô gái quê bỗng chốc được cô Hạnh chăm lo từng li từng tí: từng chục trứng gà, từng chai mật ong được chuyển về làng để tẩm bổ cái thai mới thành hình. Rồi đến ngày cô được đền bù: Đứa con trai ra đời, cô Hạnh bế lấy nó, đỏ hỏn trong lớp tã. Ông Phương quàng vai cô, vỗ về: Con của em đó. Nghe chồng nói, cô ứa nước mắt vì sung sướng...

Nhưng giờ đây, ngồi trước mặt bà Thu, cô mới thấy chuyện đời không đơn giản. Sắp đến kỳ bầu tín nhiệm hiệu trưởng rồi... Ông Phương bảo: Chức hiệu trưởng là cái gì... Bỏ, bỏ hết. Với tôi, chỉ cần mình vui lòng. Tôi chấp nhận mất tất cả.
Ông nói thế, nhưng rồi không giấu được vẻ buồn. Lại cái vẻ buồn trầm lặng làm xót lòng cô. Cả đời ông sống nghiêm nghị, không để ai nói tiếng nặng tiếng nhẹ bao giờ. Giờ đây, tưởng tượng tới khuôn mặt những người lâu nay vẫn đố kị với ông... Họ sẽ hả hê biết bao trước cái tội lỗi rành rành của vị Thủ tướng đáng kính. Họ sẽ rung đùi, cười khẩy chờ ông đứng lên nhận tội... Để rồi khoái trá xúm lại tổ khổ ông, như bầy sói túm lại xé con mồi...

Quả thật, cái tin "ông Phương hai vợ" vừa được tung ra, đã có vài ba người rắp ranh ngắm nghé cái ghế ông đang ngồi. Cuộc bầu tín nhiệm được tổ chức vào đầu tháng 3, được dự kiến như là ngày chôn vùi luôn sự nghiệp của ông hiệu trưởng nổi tiếng quản lý giỏi, đã đưa trường Thuận Đạt thành một trường tiên tiến dẫn đầu tỉnh trong hơn năm năm. Người ta chờ ông Phương đứng dậy rút lui và tự kiểm điểm, nhưng sao lâu quá chẳng thấy động tĩnh gì... Sốt ruột quá, một vị đứng dậy cắt ngang lời ông Phương khi ông còn đang trình bày "chương trình hoạt động" mà ông dự kiến sẽ thực hành trong thời gian tới. Chuyện năng lực của anh Phương thì còn gì phải bàn nữa, dài dòng làm chi mất thời gian. Chỉ có điều, dư luận đang râm ran chuyện gia đình anh, anh em tui rất hoang mang. Vì, lãnh đạo thì không chỉ có tài mà phải có đức...

Ông Phương không nói, chỉ lặng yên bình thản nhìn kẻ địch thủ đang hân hoan, đắc thắng, rồi lại bình thản nhìn cái vẻ hân hoan, đắc thắng đó xẹp xuống, nhăn nhúm lại như một quả bóng xì xuống thất vọng. Bởi vì cô Hạnh đã đứng dậy đưa ra trước Hội đồng tờ giấy chứng nhận ly hôn giữa cô và ông Phương cùng tờ giấy đăng ký kết hôn giữa ông Phương với vợ mới. Lúc đó cả hội trường mới biết rằng, trên pháp luật, ông Phương chẳng có lỗi gì... Nghĩa là cái chức hiệu trưởng của ông, lấy búa tạ mà nện cũng không thể nào rung rinh nổi.
Không rung rinh nổi, nhưng người ta vẫn cứ tìm cách nện. Lòng người đầy ham muốn, đâu có buông tha cho ông Phương qua cửa ải một cách dễ dàng như thế. Vì vậy, trọn năm sau, ông Phương quả là lao tâm khổ tứ, ở không yên ổn, ngồi không vững vàng.
Lại một lần nữa, bà Thu phải đến thăm riêng cô Hạnh. "Khổ thân chị, tôi tìm mọi cách trấn an dư luận để bảo vệ chị, nhưng mà người ta không thể thông cảm như tôi. Nói chị đừng buồn, hoàn cảnh chị rất gay. Chị đã phạm pháp mà không biết: sống chung như vợ chồng với chồng của người khác!
Cô Hạnh sững sờ. Giờ đây ông Phương có còn là chồng của cô nữa đâu? Cô nhìn thằng bé đang thiêm thiếp ngủ trong tay run rẩy. Cô biết, người ta đang lôi tuột ông ra khỏi tay cô. Cô sẽ phải xa ông, bất giác, cô ôm chặt lấy cu Nhứt, như cố níu giữ cái phiên bản của người đàn ông mà cô tôn thờ...

***

Lại một lần nữa, tôi phải năn nỉ anh. Tôi không đành lòng thấy anh cứ gầy rộc đi, mắt hõm, râu mọc xanh cả cằm. "Quân tử ứ hự đã đau, Tiểu nhân dùi đục đập đầu như không". Anh vẫn thường nói thế. Con người anh tinh tế, tự trọng, chịu sao nổi bao nhiêu lời ong tiếng ve. Đành lòng dốc hết tiền của góp trong người mười mấy năm mua một căn nhà ở ngoại ô cho anh ấy đưa cô Thắm lên. Lúc ấy, Thắm lại đang có thai. Thương tôi, anh ấy không chịu rời đi, tôi phải cắn răng làm mặt giận, cấm lửa nhịn đói suốt mấy ngày...

Anh đi rồi, căn nhà trống đến khủng khiếp. Đi làm về, tiếng mở cửa tiếng bước chân tôi cứ vang lên lạnh lẽo như từ thế giới nào. Vào đến gian bếp, nhìn thấy chiếc may ô của anh còn sót lại trên dây phơi, tôi sụp xuống, nức nở khóc...
Thỉnh thoảng anh cũng về thăm tôi. Nhưng anh về một chút rồi lại đi. Tôi không dám trách. Sắp đến đại hội chi bộ, phải giữ gìn. Anh có muốn nấn ná tôi cũng giục anh đi cho được. Anh bảo: "Mình đừng buồn. Tôi nói với mình đinh ninh từ khi chưa ly hôn. Nay cũng thế, tôi ở bên ấy nhưng thực ra chỉ có mình mới là vợ của tôi". Tôi nghe, chỉ biết khóc. Vợ chồng mà gặp nhau lén lút như thế này, cái số tôi sao mà trớ trêu? Có hôm bị bệnh nằm một mình không dám nhắn chồng, tôi đành nhắn người mời bà đồng Thơi đến chích lễ giải cảm. Bà Thơi vừa nặn máu cho tôi vừa bảo: "Khí đen tụ ở giữa hai chân mày. Cái uất nén trong lòng mà thành bệnh". Tôi lắc đầu: "Tôi không uất, không phiền. Chỉ vì mệt mỏi quá". Cô Thơi sửa lại áo khăn thắp nén hương giữa trời. Hôm ấy rằm, trăng sáng. Cô Thơi niệm khấn rồi cầm chén nước trong bảo tôi uống. "Để tôi xin cho chị một quẻ Thánh". Cô Thơi xủ quẻ rồi nói: "Quẻ của chị là quẻ lộng giả thành chân. Đêm trăng nơi đáy giếng, thấy bóng chẳng thấy hình. Cứ theo quẻ này giả hoá thực, thực hoá giả, giả thực thực giả khó lường". Tôi cũng không tin mấy, chỉ cảm thấy dễ chịu vì có người quan tâm. "Việc gì thực hay giả, mà giả thực liên quan gì đến bệnh cảm của tôi?". Cô Thơi nghiêng đầu như làm duyên, cặp môi son hé cười: "Lời Thánh sâu xa, nhiều khi đến việc mới hiểu".

Đại hội Chi bộ đã qua, anh lại được tín nhiệm cao. Tôi mừng. Tôi nhắn Thắm chăm sóc anh cho chu đáo. Không có ai khó chăm như anh. Cái gì cũng phải sạch, phải tinh tươm. Áo quần gấp xong nhớ đặt vào tủ, ngay ngắn, bộ nào sắp mặc thì đặt cuối giường chứ đừng đặt đầu giường. Chỗ anh ấy ngồi viết thì phải tinh tấn, ngăn nắp, đừng qua lại nhiều làm phiền anh. Tôi dặn gì, Thắm cũng nhất nhất vâng dạ. Thấy Thắm ngoan, tôi mừng.
Tết đến, tôi lo mua nếp gói bánh. Năm nay nhà đông phải gói nhiều. Đang loay hoay tìm mua lá dong, chợt nghe nói bà Thu sắp có dịp về quê, tôi lật đật sang nhờ bà ấy mua giúp. Vào đến cửa, tôi chững lại khi nghe tiếng anh Phương, rồi tiếng Thắm. Một giỏ quà, ý chừng đồ đi tết, đang nằm trên ghế. Bà Thu cười: Không có tôi thì anh chị còn mỗi người một nơi đến bao giờ? Nhưng mà nói vậy chứ không nhận quà này nhé. Bày vẽ làm gì, cái tình với nhau là chính". "Ấy, chút quà xin chị nhận cho, của thảo lòng thành". Tôi rụng rời, không nhận ra được giọng cô gái quê thơ ngây chất phác sáu năm về trước... Bà Thu ngọt ngào: "Cái cô Thắm này khéo thật, chả trách bà Hạnh cất công tìm tòi chọn lựa mãi". Tiếng Thắm cười: "Chị ấy tưởng thế thôi chứ thực ra trước khi bà thím giới thiệu với chị thì anh Phương đã gặp em mấy lần khi về quê ăn giỗ". "Quả là chồng khéo vợ khéo, trách gì chẳng thành đôi". Họ cười, tiếng cười vui vẻ râm ran trong đêm yên ả...

Tôi rút lui, suýt ngã khi xuống thềm. Rồi cứ đi trong đêm như người ngây, mãi đến lúc bước vào một ngôi nhà, ngửi thấy mùi nhang trong không gian, và nhận ra mình không hiểu từ lúc nào đã đến nhà cô đồng Thơi. Tôi ngồi sụp xuống nền nhà mà khóc, nhớ lại lời cô nói với tôi đêm trăng hôm nào. "Nín đi em. Em giỏi nín đi. Rồi cô soi cho, cho thấy hết tiền oan nghiệp chướng". Cô cứ tỉ tê khóc, cô nạt: "Sao lại khóc? Mất gì đâu mà khóc. Cái mất, thực ra đã mất từ lâu rồi. Chừ còn ôm huyễn mộng mà kêu trời như con đười ươi ôm cái ống tre rỗng mà cười một mình giữa núi". Lời cô Thơi làm tôi tỉnh ra. "Tôi sai rồi, còn oán ai. Người ta là vợ chồng, đã có con cái. Còn tôi... tôi chỉ là một vật thừa..." Cô Thơi hứ một tiếng, đỏng đảnh: "Đã thương thì thương cho trót, đã vót thì vót cho tròn. Đã giữ thì giữ riết luôn, đã cho thì cho đứt". Tôi bỗng ngượng ngùng, không khóc được nữa. Ừ, đã cho thì cho đứt luôn, sao tôi đã nói hy sinh mà còn tiếc nuối. Nhưng là người có máu có thịt, làm sao bỗng chốc cắt lìa? Tôi đâu có phải Thánh mà một phút dứt bỏ nửa cuộc đời... Không, không phải nửa cuộc đời, anh là cả cuộc đời tôi...

Tết năm ấy, tôi sốt li bì, suốt ba tuần rụng gần nửa đầu tóc. Chiều mồng ba tết, mở mắt ra, thấy anh Phương và Thắm ngồi trước giường. Tôi thở dài, se sắt. Tôi mong gặp một mình anh, một lần. Để tôi mơ ước được mạnh trở lại, được để dành cho anh cái thau sạch, cái khăn sạch, lựa cho anh củ khoai thật bùi thơm ăn khuya, đọc sách. Nhưng anh không dám đến đây một mình... Tôi ứa nước mắt nhìn hai vợ chồng - vâng, họ mới là hai vợ chồng. "Tôi hiểu cả rồi. Hai người không phải lo cho tôi. Cho thằng cu sang đây với tôi là đủ. Có nó là tôi sống được". Thắm giặt khăn lau mặt cho tôi. Anh Phương không nói gì, cũng chẳng dám tỏ thái độ gì. Tôi cố bình thản che nỗi xót xa. Tôi mất anh rồi, sự thực đã như thế từ lâu mà giờ này tôi mới bẽ bàng nhận ra...

Tháng sau, Thắm sinh con thứ hai, lần này là con gái. Cu Nhứt về ở với tôi, thằng bé bồng theo một con chó con. Căn nhà tưng bừng lên vì tiếng trẻ con cười, tiếng chó gâu ăng ẳng. Tôi như người sống lại. Thằng bé gọi tôi là mẹ Cả. Tiếng gọi thật ngọt ngào. Tôi rất muốn thằng bé gọi tôi chỉ là "Mẹ" thôi. "Như thế thì cu lầm với mẹ hai. Ba bảo cu: Mẹ cả, mẹ hai, hai mẹ đều là mẹ cả, mà!". Tôi bật cười. Cu Nhứt thông minh y như ba nó. Cái mắt sáng, cái da trắng, cái chân mày nét ngang, tất cả đều là của anh. Mặc thằng bé gọi tôi bằng gì đi nữa, nó vẫn là con tôi. Tôi lại trồng khoai, lại nuôi gà, lại để dành từng quả trứng. Thằng bé ăn, tôi thấy ngon. Đêm nó ngủ dụi đầu vào lòng tôi. Tôi đã có con, tạ ơn trời, giờ đây tôi không cần gì hơn nữa...

Lại tháng chạp, tôi đến cô Thơi xin cho cu Nhứt cái bùa đeo cổ để đeo đi chơi tết. Cô Thơi mới tạc pho tượng ông hoàng đứng trên mây, vừa rước lên bàn, thắp nhang xong thì quay ra thấy tôi. Đưa bùa cho tôi xong, cô bấm quẻ dịch rồi bảo: Chiều lòng chị thì rước cho chị, chứ chị xin nhằm giờ không vong, vật tuy có nhưng mà vô dụng.
Tôi băn khoăn về nhà. Ngày xưa, anh Phương thường trách tôi mê xem bói. Anh không biết đó là chỗ dựa tinh thần của những người đàn bà hay bối rối như tôi... Đến cửa, tôi giật mình khi thấy Thắm. Cu Nhứt quấn mẹ đẻ, cười rúc rích. Thắm khẽ khàng thưa gửi:
- Trình chị, em đã cai bú cho bé, nay xin chị cho cu Nhứt về nhà ăn tết với em.
Tôi khựng lại, đau đớn. Một lát sau tôi đeo cái bùa vào cổ cho cu Nhứt:
- Đeo cho em kẻo đi đường gió máy. Mà ăn tết xong mồng mấy mới cho em về?
Thắm không nói gì, chỉ nhìn tôi, một cái nhìn khó hiểu.
Thằng bé đi rồi, còn lại con chó con luẩn quẩn với tôi. Đã một năm, giờ nó đã choai choai, láng mượt. Cu Nhứt dặn: "Mẹ cả nuôi cẩn thận cho cu". Bao nhiêu thứ dành cho thằng bé, giờ xẻ hơn nửa cho nó. Thui thủi vào ra, chỉ có nó và tôi.
Từng ngày, tôi chờ con trở về, càng ngày càng trông càng ngóng. Nhiều hôm, nghe tiếng thằng Tèo nhà bên cạnh gọi: "Mẹ ơi!" giọng trẻ con sao mà giống nhau, tưởng con về, đang làm gì tôi cũng vứt hết chạy ra. Chỉ thấy sân hiên vắng lặng, không một bóng người...
Rằm tháng giêng. Con chó đột nhiên bỏ đi đâu mất. Tôi tìm ngất ngơ quanh xóm chẳng thấy. Lòng cồn cào lại càng nhớ, càng thương cu Nhứt. Góp được một chục trứng gà, tôi lững thững đạp xe đi thăm con. Lâu lắm mới đến nhà mới, tôi ngạc nhiên vì nó lạ hẳn so với cái thời hai vợ chồng đến mua. Cây cỏ mọc xanh trong sân, một mái hiên rộng được cơi thêm ra, thoáng mát. Tôi từ từ bước, phân vân như đi vào một ngôi nhà lạ.

Cu Nhứt đang chơi ở hiên sau. Vừa đùa với quả bóng, thằng bé vừa hát: "Trên trời cao, có muôn ngàn ánh sao... Nhưng mặt trời chỉ có một mà thôi. Và mẹ em chỉ có một trên đời. ..". Thấy tôi, thằng bé reo lên, chạy ùa vào lòng tôi... Nhưng nó bỗng khựng lại, đưa mắt nhìn vào trong, rồi cầm tay, thỏ thẻ: "Mẹ Thắm bảo con, thời này mà còn mẹ cả, mẹ hai, nghe cổ hủ lắm. Vậy con gọi bằng gì?". Tôi ôm cái đầu nhỏ bé vào lòng, chỗ có trái tim phập phồng đau đớn. "Thôi thì... Con hãy gọi bằng bác... Bác tệ quá, hôm qua đã làm mất con chó Cún của con". "Ồ, không mất, bác ơi, nó đây này!". Con cún từ sau vườn chạy tới, nhảy lon ton, vẫy đuôi rối rít. Ôi, cả con chó cũng bỏ tôi tìm về đây mất rồi!
Bàng hoàng, tôi đứng dậy, bước đi. Rỗi bỗng quay lui, tôi dạo một vòng sau nhà, như muốn nhìn tận mắt cái thế giới đang hút về tất cả những gì yêu quý nhất của một đời tôi... Sau sân, anh Phương ngồi bên vòi nước, đang lúi húi giặt một đống quần áo đủ loại, đánh đánh chà chà trên sân xi măng. Chưa bao giờ thấy anh trong tư thế như vậy nên tôi sững sờ, ngẩn cả người không sao nói một lời. Không hiểu sao đã chịu đựng bao nhiêu điều nặng nề, mà giờ đây tôi lại không kham nổi cái cảnh tượng hết sức bình thường thế này? Thắm đang ngồi dỗ con, thấy tôi vào chỉ cười, hất hàm về phía đức ông chồng: "Làm trai, học sẩy học sàng. Đến khi vợ đẻ thì làm mà ăn". Tôi ngẩn ngơ như người mất hồn, lẩn thẩn nói: "Ngày trước ở với tôi, anh ấy chẳng phải động tay tới việc gì. Tôi đi vắng mà trời mưa, anh ấy cũng chỉ lôi giùm tôi cái áo trên dây phơi, chứ cái quần để mặc cũng không hề đụng đến". Thắm khủng khỉnh: "Em thấy chị cũng sạch chứ đâu có bẩn. Mà người quân tử có sợ bẩn thì dùng khoèo mà khoèo, rồi dùng xà phòng mà rửa khoèo cũng được chứ sao? Tôi cảm thấy như có quả đấm giáng vào giữa mặt, lảo đảo, trời đất chung quanh tối sầm. Cố gắng về đến nhà, tôi lăn ra mà khóc, khóc thảm thiết. Láng giềng nghe tiếng hờ trời hờ đất chạy sang hỏi: "Ai chết thế?". Tôi không nói được gì, không nghĩ được gì, trong tâm trí chỉ có mỗi một hình ảnh: thần tượng của tôi, vị thánh sống của tôi ngồi chò hỏ giặt đồ bên bể nước. Những bọt trắng xà phòng bay, bay tấp tới, nhận chìm tôi, tức tưởi, mê man...
Lại một lần nữa, tôi ốm nặng, tóc rụng lả tả trên gối, nhưng không báo với ai để khỏi ai bận lòng.
Đấy là chuyện đời chồng trước của tôi...

***
Người trong xóm cứ tưởng cô Hạnh phen này chết vì mấy lần cô bắt chuồn chuồn, cấm khẩu. Họ ngạc nhiên khi thấy cô không thuốc men gì mà lại đi đứng như thường. Cô xin về hưu non, cuốc đất, làm vườn, lại sống cái đời cần cù và đạm bạc như thuở nào. Sáng sáng, họ lại thấy cô mua bún bò, bưng vào ngược con ngõ, những bữa trời mưa lâm thâm cô kéo chiếc nón che tô bún, quên cả che đầu.
Rồi trước hiên nhà lại xuất hiện những cái áo nho nhỏ màu đỏ, màu xanh phơi trên dây. Ai đi ngang hỏi, cô cười hiền lành: Áo thằng cu. May cho cu mặc tết".

Nếu ai tò mò đi theo cô vào căn nhà vắng lặng, có thể thấy ngay giữa nhà là một bàn thờ đồ sộ mà cô gia công trang hoàng như một cung điện rực rỡ vàng son. Giữa bàn thờ là tượng một người đàn ông đẹp đẽ phương phi, tay cầm kiếm, chân đạp lên mấy tầng mây. Có hỏi thì cô thì thầm: "Ông Hoàng Bảy, trấn thủ tỉnh Thừa Thiên".
Rằm, mồng một, cô chất hương hoa đầy thánh điện của cô, rồi ra nhà bà đồng Thơi lễ bái. Nghe đâu bà đồng Thơi bảo rằng số cô Hạnh không theo ông Phương được trọn đời vì người âm ưng, mà người âm này vai vế lớn lắm, con thứ bảy của Đức Mẫu, quyền sinh sát cả một giang sơn. Lâu nay, ông với cô Hạnh đã được một con trai ở cõi vô hình, mà cô Hạnh đâu có hay.

"Nhờ có Thánh cứu, chứ không thì mấy trận đau, hắn đã chết trọc óc chứ mô còn tới chừ". Bà Thơi nói. Cô Hạnh cười, vẫn cái cười dịu dàng, không còn buồn thảm như xưa, mà phảng phất một vẻ mơ màng - vẻ mơ màng thường thấy trên gương mặt những người lãng trí. "Sắp tới tháng Ba rồi, phải không chị? Tháng Ba ni chị cho em đi về chầu điện Hòn Chén". Bà Thơi nghe cô Hạnh nói, hài lòng gật đầu. "Ừ, tháng Bảy giỗ cha, tháng Ba giỗ mẹ. Lễ hội tháng Ba này em cũng nên về chầu Đức Mẫu cho phải đạo dâu con".
Đầu tháng Ba, ông Phương bỗng về thăm vợ cũ. Từ đó, người ta thấy ông qua lại luôn. "Năm lần bảy lượt tôi nói với mình, mình dẹp cái trò mê tín đó đi giùm tôi. Vì cái chuyện đồng bóng lễ bái của mình mà tôi mang tiếng nhiều lắm rồi, dù gì thì mình cũng là vợ cũ của tôi, một hiệu trưởng, một đảng viên...". Cô Hạnh chẳng nói gì, đang lo đặt đĩa khoai luộc nóng hổi lên bàn thờ. Trông dáng vẻ cô ân cần chẳng khác gì trước đây chăm chút cho ông. Cử chỉ đó làm ông Phương thêm bực tức . "Mình muốn trách khéo tôi phải không? Mình biết là đâu phải tôi muốn thế, chính mình đã muốn hy sinh cho tôi... Tôi xin mình, hãy vì tôi lần nữa...".

Cô Hạnh đã đặt xong đĩa muối chấm khoai, thủng thỉnh ngồi xuống, nhìn ông Phương với đôi mắt rộng lượng như thể từ trên cõi tiên nhìn xuống thế giới nhỏ bé của loài người. "Hôm qua ông đã gặp bà Thơi phải không? Thảo nào bà ấy bảo tôi có muốn quay về với ông thì để bà ấy xin cho cái lễ chẻ đôi chiếc đũa đồng tiền, li dị với ông Hoàng...".
"Mình đừng giận tôi, thuở ấy người ta còn khắt khe, mình cũng biết hơn ai hết. Giờ đây quan niệm về đời tư cũng cởi mở hơn trước, thỉnh thoảng tôi lại về thăm mình. Để mình thui thủi thế này tôi cũng chẳng đành lòng".
Cô Hạnh nhìn ông Phương một lát rồi cười. Cái cười mơ màng lâu nay vẫn ẩn hiện trên gương mặt cô. "Ông à, thực ra tôi không giận ông. Nhưng chuyện ông nói thì không thể được. Tôi đã vì ông đến nửa đời người, nay ông yên phận rồi, hãy để cho tôi yên phận tôi. Xưa tôi là vợ mình, chỉ biết có mình, nay đã là vợ ông Hoàng, chỉ biết có ông Hoàng. Tôi đã nói với bà Thơi, tôi không cúng, không chẻ đũa, bẻ tiền chi hết, tôi không bỏ ông Hoàng vì ông ấy đỡ đần tôi khi thập tử nhất sinh, ông ấy không bỏ tôi, không ruồng rẫy tôi bao giờ...".

"Nhưng làm gì có cái gọi là ông Hoàng, làm gì có cái bóng ma ấy, nó chỉ có trong trí tưởng tượng của bà thôi, bà có biết không?". Ông Phương phát thịnh nộ, không tự chủ được nữa, đập mạnh tay xuống bàn mà nói như quát. Cô Hạnh đứng bật dậy, run bần bật như bị xúc phạm nặng nề. Hai hàm răng cô đánh lập cập vào nhau, rồi bỗng cô thình lình vớ lấy cả cái khay ấm chén trước mặt, ném vào người chồng cũ. Đến lúc ấy ông Phương vẫn không nhận ra rằng từ khi bị cô Hạnh bắt gặp ngồi giặt đồ bên bể nước, trong mắt cô, ông chỉ còn là một tượng thần đã mất hết linh thiêng.
Người trong xóm thấy ông Phương phóng xe ra ngược con ngõ, áo và tóc ướt từng vạt nước trà vàng vàng, mặt bừng bừng lửa giận. Hai hôm sau, việc đến tai bà Thu. Bà lắc đầu an ủi: "Chị ấy tốt bụng nhưng lý trí không vững nên tâm nó loạn. Trước đã bày ra chuyện phong kiến cổ hủ, nay lại sinh ra trò mê tín dị đoan. Thôi thì mặc ý chị ấy, tôi cũng hết phép".

Cô Hạnh chẳng quan tâm đến ai, cứ vào ra trong ngôi nhà vắng tanh với nụ cười mãn nguyện của một người đàn bà hạnh phúc. Chiều hôm ấy cô thung dung đi chợ chọn mua vải may chiếc áo dài mới để tháng Ba này ngược sông Hương trảy hội mùa xuân.


huuhoa
huuhoa

Đến từ : Bình Long-Bình Phước

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  doantrang Sat Jun 16, 2012 7:24 pm

Câu chuyện thật hay và cảm động, và như H15 nói "rất Huế", nên làm chúng mình "nhớ Huế" chi lạ phải không các bạn...Tác giả Trần Thuỳ Mai (chị Bé) là chị họ của ôn dzôn Tr đó... Wink, Tr nghe nói hình như truyện này chuyền thành phim nên để Tr về VN đi "lùng" thử xem! Admin ơi, H15 tuy chưa viết bài, nhưng "có công" "dỗ ngọt" Teens A2 bằng cách giới thiệu truyên hay, nên admin "Ok" cho H15 cả tội nghe admin nghe!!! Basketball Cám ơn anh Hữu Hòa nhiều lắm Very Happy !!! Nhớ gởi thêm nhiều chuyên hay nưã cho nhóm ham chơi đọc cho vui nghe H15, kẻo không thì H15 sẽ bị "ngứa lỗ tai" nhiều lắm đó!!! Basketball

doantrang

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  THMC Sat Jun 16, 2012 9:36 pm

Hi, anh H17.
Cám ơn anh H17 đã "dỗ ngọt" nhóm "ham vui" bằng một câu chuyện ngắn của TTM Rolling Eyes , admin đọc truyện ngắn của TTM cũng khá nhiều, nhưng tại răng chưa đọc truyện "Trăng nơi đáy giếng" ni nơi hè?
Truyện hay lắm! Sad
Nhưng đọc xong thì trong lòng khó chịu ghê luôn...không thể nói nên lời...chỉ "tức tưởi" được 3 tiếng là: TỨC ANH ÁCH (dành cho cô Hạnh) và "nghẹn ngào" thêm vài chữ: ĐẠO ĐỨC GIẢ, THAM LAM...(dành cho mấy ôn công tử bột giả tạo) Evil or Very Mad
THMC
THMC

Đến từ : Hochiminh city-Vietnam

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  huuhoa Sun Jun 17, 2012 10:10 am

H19 chào "hội ham vui"!
Cô vợ cuối đời sống với người chồng ma cảm thấy hạnh phúc, thời thanh xuân sống với người chồng thật bằng xương bằng thịt là cam phận. Ông chồng có thể gọi là thành đạt, có tài mà không có đức,mà nói chính xác thì cũng chẳng tài cán chi nên không dám vượt qua những định kiến,những ràng buộc cổ hủ... để thương yêu cô vợ của mình.
Admin ơi,admin ời:tức anh ách cô vợ làm chi mà tội nghiệp, chỉ còn một niềm tin duy nhất là dựa vào đức tin cuả những đấng thần linh để vượt qua những khổ đau tột cùng của thế nhân mà cô phải gánh chịu. Ông chồng có đức chi mô mà Admin gọi là "đạo đức giả".
Trang ơi, nghe nói chuyện đã chuyển nên phim rồi.H19 đã đọc chuyện thì ít khi nào xem phim.
huuhoa
huuhoa

Đến từ : Bình Long-Bình Phước

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  Duat Nguyen Tue Jun 19, 2012 8:16 am

Cám ơn H15 về câu chuyện hay.
D xin 'bình loạn' câu chuyện hay này theo cách suy nghĩ chủ quan nghe.
* quan niệm về hạnh phúc của cô Hạnh khác nhau theo từng giai đoạn. Khi là vợ của ông hiệu trưởng Phương, cô Hạnh rất vui khi được phục vụ cho ông chồng, người mà cô đã tôn thờ như một ông thánh sống, vốn sinh ra từ "con nhà dõng dõi, lại được cưng từ nhỏ" mà cô có bao giờ than phiền đâu. Cô Hạnh lại tự nguyện đi kiếm vợ, cô Thắm, cho chồng, rồi hy sinh hôn nhân của mình vì sự nghiệp của chồng... Sau này cô vẫn cảm thấy hạnh phúc khi làm vợ với ông thánh Hoàng Bảy. Với niềm tin vào ông chồng không thực mà cô khoẻ ra, qua cơn hiểm nghèo, và yêu đời. Admin không cần phải Ức anh ách làm chi cho mệt, cô Hạnh vẫn sống hạnh phúc nhiều hơn là bất hạnh.
* ông giáo Phương, cũng là một con người như tất cả những con người khác thôi. Kể ra ông cũng có tài lãnh đạo để trường Thuận Đạt trở thành một trường tiên tiến suốt 5 năm chứ đâu phải là bất tài đâu. Lúc chưa lấy vợ, ông sống theo kiểu công tử vì gia đình ông không muốn ông phải làm gì đâu. Lúc sống với vợ trước, bà Hạnh, ông không làm gì vì vợ ông tôn thờ ông, và không muốn ông phải bẩn tay dơ chân. Nhưng khi lấy vợ hai, bà Thắm, ông cũng phụ giúp vợ làm những công việc trong nhà như những ông chồng khác thôi. Có trách là trách ông không chủ động dàn xếp trong mọi công việc mà chỉ bị động. Ông đâu có đạo đức giả hay tham lam đâu như admin bình phẩm phải không.
* một đìều mà D đồng ý với H15 là tại sao ông Phương và cả cô Hạnh "không dám vượt qua những định kiến,những ràng buộc cổ hủ... " và vẫn khăng khăng ôm lấy cái chức hiệu trưởng, và lại sợ tổ chức, đoàn thể, láng giềng... chê bai bình phẩm khi phải giấu diếm những việc làm mà cả hai vợ chồng đều đồng ý với nhau...
Theo D nghĩ, đừng bao giờ ngần ngại khi làm những việc có thể cho mình hạnh phúc mà hoàn toàn không tổn hại đến người khác.

Duat Nguyen

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  THMC Tue Jun 19, 2012 4:52 pm

Hi, TDH
MC ghét cái ông Phương nớ ghê luôn, dù là truyện, nhưng truyện phản ánh đời thật mà...
TDH chịu khó đọc lại đoạn trích sau này và kết hợp một vài tình tiết trước đó...thì sẽ biết ông hiệu trưởng là một người giả tâm, thăng tiến dựa vào người khác, lừa gạt người vợ hiền và đạo đức dổm như thế nào nè:
"Tết đến, tôi lo mua nếp gói bánh. Năm nay nhà đông phải gói nhiều. Đang loay hoay tìm mua lá dong, chợt nghe nói bà Thu sắp có dịp về quê, tôi lật đật sang nhờ bà ấy mua giúp. Vào đến cửa, tôi chững lại khi nghe tiếng anh Phương, rồi tiếng Thắm. Một giỏ quà, ý chừng đồ đi tết, đang nằm trên ghế. Bà Thu cười: Không có tôi thì anh chị còn mỗi người một nơi đến bao giờ? Nhưng mà nói vậy chứ không nhận quà này nhé. Bày vẽ làm gì, cái tình với nhau là chính". "Ấy, chút quà xin chị nhận cho, của thảo lòng thành". Tôi rụng rời, không nhận ra được giọng cô gái quê thơ ngây chất phác sáu năm về trước... Bà Thu ngọt ngào: "Cái cô Thắm này khéo thật, chả trách bà Hạnh cất công tìm tòi chọn lựa mãi". Tiếng Thắm cười: "Chị ấy tưởng thế thôi chứ thực ra trước khi bà thím giới thiệu với chị thì anh Phương đã gặp em mấy lần khi về quê ăn giỗ". "Quả là chồng khéo vợ khéo, trách gì chẳng thành đôi". Họ cười, tiếng cười vui vẻ râm ran trong đêm yên ả..."
THMC
THMC

Đến từ : Hochiminh city-Vietnam

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  phuonghiep Tue Jun 19, 2012 5:57 pm

H doc xong cau chuyen ni may lan roi, nhung chua dam comments duoc boi vi cung nhu MC, vua gian va thuong co Hanh qua. Lam mot nguoi vo thuong chong tron ven, roi cuoi cung bi lua gat toi phut chot, tham chi phai thuong Nguoi Am la ong Hoang de che dau su dau kho cua minh, mac du D cho la co Hanh dang hanh phuc?
Con ong Phuong du ong co tai den dau di nua, nhung van la mot thang hen vi ong da lua gat vo minh de dat duoc cai hanh phuc rieng cua ong, cho toi phut chot ong van khong tha co Hanh. Nhu vay co xung dang de lam chuc hieu truong khong?
Bon minh la dan ba nen thuong co Hanh nhieu hon, con may ong binh vuc cho ong Phuong thi nen phai suy nghi lai...
Hy vong trong cuoc song hien nay, se khong co chuyen bat cong nhu co Hanh vay.
Cam on anh Hoa da post mot cau chuyen rat la hay, neu da len phim thi se co nhieu khan gia xem va khoc lam. Trang nho lung mua cho duoc cuon phim nay nghe.

phuonghiep

Đến từ : Sanjose, CA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  Duat Nguyen Tue Jun 19, 2012 8:37 pm

"Bình loạn" kiểu ni mới vui, haha, vì ít ra không phải tất cả mọi người đều suy nghĩ giống nhau.
Nhưng trước hết, D thấy "bình loạn" là suy nghĩ chủ quan của mỗi đọc giả mà nó không nhất thiết phản ảnh con người của mình, do đó không nên 'personal' nghe Hiệp...
*truyện này viết về một gia đình trong một xã hội VN khi mà suy nghĩ của mỗi người còn bị tổ chức, đoàn thể, phong tục... ép buộc cái gì là đúng, cái gì là sai. Suy nghĩ của Duật là, thời đại bây giờ không có đúng hay sai, mà chỉ có thể chấp nhận hay không được chấp nhận.
* cuộc sống, hay đúng hơn là cách sinh hoạt của vợ chồng ông P bà H rất 'chồng tớ vợ tôi' khi xã hội vẫn còn 'trọng nam khinh nữ' và cách nhìn về người chồng của bà H chỉ đóng khuôn như thế, và bà cảm thấy việc săn sóc chồng của bà là bình thường. Bà bằng lòng hơn là than vãn khi bà 'cưng' chồng của bà như vậy. Cách nhìn về hạnh phúc của bà H lúc này là làm sao để chồng bà vui vẻ.
Trái lại, bà Thắm không suy nghĩ như vậy. Và đó là suy nghĩ mới hơn, bình đẳng hơn của những cặp vợ chồng lúc mà xã hội công bằng hơn, người vợ không phải chỉ đứng núp sau lưng người chồng nữa. Cả chồng và vợ đều chung sức xây dựng cho cuộc sống gia đình của họ.
*Hai vợ chồng ông P-bà H sống với nhau nhiều năm mà không có con, thì trong xã hội nào cuộc sống hôn nhân cũng không trọn vẹn cả. Bà H, theo suy nghĩ hồi xưa, vì yêu thương chồng nên đã quyết định lấy vợ hai cho ông P. Nếu ông P đã lấy lý do bà H không có con để ly dị và lấy vợ hai, việc ông làm có được chấp nhận hay không? Ông P có thật sự hạnh phúc nếu ông không thể có những đứa con của chính ông hay không? Trong cuộc sống hôn nhân, nếu một trong hai người không hạnh phúc thì việc chia tay là hoàn toàn được chấp nhận. Tình yêu luôn ích kỷ nhưng không nên chiếm đoạt. Bà H đã không 'khư khư' giữ mãi tình yêu của bà. Tình yêu của bà là 'cho đi' nhưng cuối cùng khi nhận ra rằng bà không phải là thánh, nên bà đã 'gục ngã' vì bà chỉ là người trần mắt thịt. 'Tình yêu của bà với người âm' là một cách giúp bà thoát ra khỏi buồn đau để đứng dậy và tiếp tục sống cuộc đời của bà. Đó là niềm tin mới của bà, và cũng giống như tất cả mọi người, bà cần nó để quên đi quá khứ trớ trểu, dù một thời bà nghĩ rằng nó rất đẹp và hoàn thiện. Lúc này bà đã tìm thấy hạnh phúc mới của mình.
*Ông P là một người bình thường như mọi người. Đọc giả không nên chờ đợi ở nhân vật này là một người chồng suốt đời chung thuỷ với vợ, sẽ không ly dị bà H, sẽ vứt bỏ mọi địa vị xã hội, sẽ bỏ ngoài tai mọi chê pha của đoàn thể và láng giềng, sẽ không yêu và sẽ không làm chồng bà T,... Tất nhiên ông P phải thích bà T thì ông mới ở chung với bà như chồng vợ được. Ông P là một con người thật với đầy đủ 'tham, sân, si'. Nếu ông không phải là thánh nhân để làm được tất cả những cái 'sẽ không' đó, thì ông hoàn toàn không được ca tụng, nhưng chưa hẳn phải bi lên án là 'đạo đức giả, tham lam, lừa gạt...' vì đó là những đặc điểm khó có thể lấy ra được của những con người trần tục như mỗi chúng ta.

Duat Nguyen

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  THMC Tue Jun 19, 2012 10:45 pm

D ơi là D.
Ông Phương trong truyện ni mà D nói mọi việc đều BỊ ĐỘNG à, MC thấy ông toàn CHỦ ĐỘNG đó chớ! mà do con người ông thủ đoạn nên thành ra "Đạo đức giả tạo" rứa đó!
Đọc truyện của TTM phải hiểu TTM, cô nhà văn này không đơn thuần là viết một truyện về tình cảm cho tụi mình bình loạn mô D, mà rất là "thâm thúy" và "sâu sắc"...đó là đặc điểm của nhà văn xứ Huế...
Nói túm lại thì dù có người trần mắt thịt chi đi nữa thì cũng phải giữ một chữ "Tình", huống hồ chi ông Phương này là một nhà giáo... MC thấy ghét cay ghét đắng...ghét không làm răng tả được... ông Phương này đó D.
MC rất đồng tình với P.Hiệp và anh H17.
THMC
THMC

Đến từ : Hochiminh city-Vietnam

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  Duat Nguyen Tue Jun 19, 2012 11:14 pm

Cam on MC.
D cung la nguoi Hue nhung dau phai ai nguoi Hue cung 'tham thuy' nhu nhau. D cung co gang suy nghi de tim ra cai gia doi cua ong. Nho Trang hoi de biet y cua tac gia ve cau chuyen nay di nghe.
MC ghet ong P thi MC phai dua ra nhung bang chung ve 'thu doan' va 'dao duc gia tao' cua ong cho doc gia va D biet di.
* Gia su mot nguoi than (em trai) cua cac ban lay vo va khong con con. Nguoi do doi ly di de kiem con. Cam ban la nguoi than, cac ban se noi gi voi nguoi than cua cac ban?
* Gia su cuoc song hon nhan cua ban khong duoc coi la 'hanh phuc' duoi con mat cua ban be va nguoi than cua cac ban. Ban nghi rang ban se nghe loi ho de ly di hay van tiep tuc cuoc song hon nhan do neu nhu ban van cam thay hanh phuc theo cach suy nghi cua ban?

Duat Nguyen

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  huuhoa Wed Jun 20, 2012 1:39 am

Chào "hội ham vui"!
Cảm ơn rất nhiều các bạn khi tham gia "bình loạn" sôi nổi như ri, hehe.
H19 ngủ một giấc dậy xem bóng đá Euro, hơi sớm nên vào forum thấy tràn ngập niềm vui thông tin "bình loạn" từ các bạn.
Đọc kỉ những ý kiến xem như là quan điểm của các bạn,H19 thấy răng mình "ba phải" quá, ai cũng có cái lý của mình. Thôi thì thương ghét một nhân vật thì hãy xem đó là thành công tột bậc của tác giả(TTM).Chúng mình hãy xem ông P, cô H là những mẫu người không hiếm trong cuộc sống. Như TDH nói là tham sân si có đủ, tuy nhiên có cần phải quá đáng như ông P làm gì mà để người vợ mình thương yêu (cô H) phải chịu đựng đến tột cùng của khổ đau như rứa ?!...
Tiếp tục "bình loạn" vô tư cho vui nghe.
huuhoa
huuhoa

Đến từ : Bình Long-Bình Phước

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  THMC Wed Jun 20, 2012 7:34 am

H17 ơi! H17 ời! Răng mà H17 đưa câu chuyện ni lên, nói là thấy "nghèn nghẹn" vì có một "cục tức to tướng" chận ngang cổ họng mà bây chừ lại "ba phải" dữ rứa hí! Hay là H17 cũng là "đờn ôn"?
Hehehe...admin công nhận H17 cũng có "công lớn" đó ĐTrang, sưu tầm 1 truyện ngắn được "hội ham vui" "bình loạn xạ ngầu", vui ghê. Ước chi mà bây chừ nhóm "ham vui" đang cùng nhau "bình loạn" trong một quán cóc nào đó thì chắc là vui và sôi động lắm hí! (không biết có ai mang thêm "cục tức" về nhà không nữa...?!)
Hí hí hí...đã lỡ "bình loạn" một cách "náo động" như ri rồi thì MC tiếp tục đây D ơi, quá lâu rồi mới có dịp làm văn "phân tích", e là có nhiều "sai phạm" theo quan điểm của "mấy ôn đờn ôn"... D và H17 đừng mang "cục tức" trong người nghe, nặng lắm đó!
Ông Phương nớ đúng như D nói là người đời, đầy đủ tham sân si, nhưng mà ông "hơn" người ta nhiều cái, nhất là "láo" và "cơ hội":
- Nếu ông Phương sống với bà Hạnh thấy không hạnh phúc vì không có con thì đề nghị ly dị đại đi, chứ làm bộ "đạo đức" làm chi rứa? Nếu ông không thích có con thì việc chi ông lại im lặng (mà ông làm bộ làm tịch rứa đó) để cho vợ ông đi kiếm vợ bé cho ông hè? Chính ông Phương là người "cổ hủ" chứ không phải bà Hạnh (bà Hạnh chỉ chìu chồng thôi) mà ông không dám nhận mình "cổ hủ" vì ông sợ mất cái ghế hiệu trưởng ông đang ngồi...hehe. Trước đó ông đó đã về quê "tán tỉnh" cô Thắm nhiều lần rồi (chắc có máu 35), trước khi bà mai (bà thím) giới thiệu cô Thắm cho bà Hạnh đó chớ...hehe, mà muốn có con thì ông P phải "chủ động" và đặc biệt "đồng tình" chứ 2 người đàn bà như cô Thắm và bà Hạnh làm răng nặn ra được cu Nhứt?
- Cả cái việc bà Hạnh làm giấy ly hôn với ông và giấy kết hôn cho ông với cô Thắm, ông nớ cũng biết từ lâu (ông cứ để cho bà Hạnh làm, không ngăn cản...vì "rất hợp ý Ta" mà...hehe) bởi rứa ông mới "Sắp đến kỳ bầu tín nhiệm hiệu trưởng rồi... Ông Phương bảo: Chức hiệu trưởng là cái gì... Bỏ, bỏ hết. Với tôi, chỉ cần mình vui lòng. Tôi chấp nhận mất tất cả. Ông nói thế, nhưng rồi không giấu được vẻ buồn. Lại cái vẻ buồn trầm lặng làm xót lòng cô" rồi thêm đoạn ni nữa: "Ông Phương không nói, chỉ lặng yên bình thản nhìn kẻ địch thủ đang hân hoan, đắc thắng, rồi lại bình thản nhìn cái vẻ hân hoan, đắc thắng đó xẹp xuống, nhăn nhúm lại như một quả bóng xì xuống thất vọng" (vì ông biết tỏng là bà Hạnh đã làm 2 tờ giấy đó mà, có toà án mô xử cho ly hôn và chính quyền mô cấp giấy phép kết hôn mà không có đương sự không hè?) hehe...đạo đức giả phải không D và H17?
- Ông nớ còn nhờ bà Thu (chủ tịch Công Đoàn trường) đến nhà bà Hạnh nói rằng bà Hạnh đang phạm pháp vì đang ở với chồng người ta, ở như rứa sẽ ảnh hưởng đến "cái ghế" của ông Phương...bà Hạnh lại gom góp tiền mua nhà cho ông và cô Thắm ở chung..."Lại một lần nữa, tôi phải năn nỉ anh. Tôi không đành lòng thấy anh cứ gầy rộc đi, mắt hõm, râu mọc xanh cả cằm" (vì muốn ở với cô Thắm quá rồi...hihi, mà còn đạo đức giả làm bà Hạnh phải năn nỉ)... "Thương tôi, anh ấy không chịu rời đi, tôi phải cắn răng làm mặt giận, cấm lửa nhịn đói suốt mấy ngày..." (xạo ghê! bà Hạnh lúc này chưa hiểu, cứ tưởng ông thương bà không chịu rời đi, tội nghiệp!)...sau đó thì "vợ chồng son" đi "cửa sau" đem quà cáp đến "cám ơn" bà Thu đã "dàn trận" thu xếp cho ông về ở với "người mình iu" như lòng ông mong muốn.
....
- Cuối cùng thì sau khi không thèm "bén mảng" tới người vợ cũ...ông cũng chẳng biết vợ cũ của mình nhiều phen "bắt chuồn chuồn, cấm khẩu" lại tới đập bàn đập ghế "...Vì cái chuyện đồng bóng lễ bái của mình mà tôi mang tiếng nhiều lắm rồi, dù gì thì mình cũng là vợ cũ của tôi, một hiệu trưởng, một đảng viên..." bởi rứa cho nên ông lãnh một bình nước trà vàng khè, tức tối chạy khỏi nhà bà Hạnh...nếu mà gặp MC, PH và ĐT thì lãnh đủ mấy cái "chổi chà" rồi!
Cái "láo" của ông P là bao nhiêu sai lầm đều đổ lên đầu bà H, mặc dù đó là ý muốn của ông này!
Chừng nớ "bằng chứng" cũng tạm đủ rồi D và H17 hí (mặc dù còn nhiều lắm)

Vui thiệt đó, tụi mình làm nhà bình loạn văn học được rồi...haha


Được sửa bởi THMC ngày Wed Jun 20, 2012 10:53 am; sửa lần 4.
THMC
THMC

Đến từ : Hochiminh city-Vietnam

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  doantrang Wed Jun 20, 2012 7:39 am

Sao H15 bây giờ thành H19 rồi vậy MC (nói nhỏ cho cả làng biết thêm bí mật 4 chữ H với H19 ơi)...Công nhận a HHoà sướng nhất đó, mới post một truyện ngắn mà cả nhóm ham vui "bình loạn" quá trời, làm cho diễn đàn mình vui quá la vui Very Happy ! Tr thì không "tức anh ách" nhu admin hoặc "chửi nhẹ" như PH và H19 đâu mà "giận tím mặt" cái ông Phương đạo đức giả! Nếu gặp nhân vật này ngoài đơi thì MC & PH cùng Tr "vác chổi chà" đi rượt cho bỏ ghét hí Rolling Eyes Mà Tr cũng thấy "giận" cô Hạnh này quá trời...cô cũng là người phụ nữ có ăn học, sao mà dại (hay nói nặng là ngu Crying or Very sad ), nên mới bị tất cả mọi người qua mặt...TDH nói xạo hoài, nếu không là người Huế "thâm thuý" thì sao TDH viết truyện TNTV rất hay và đầy kịch tính như vậy? Mad Tr thấy TDH có vẻ hơi bênh vực ông Phương, cho nên thấy "ghét" đàn ông VN chi lạ (trừ H19 là người gương mẫu hí), toàn "tham sân si", và muôn vàn "tôị" khác...đáng bị "trừng trị" lắm đó... Basketball

doantrang

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  Duat Nguyen Wed Jun 20, 2012 5:21 pm

Diễn đàn ni sẽ vui hơn nếu có thêm 10 người nữa để ít ra có thêm 1 người đứng về phía "phản" để kích thích các bạn bên "chính" tấn công nhân vật ông P trong câu chuyện...
Tóm lại, TTM đã thành công khi có 4/5 đọc giả ghét ông P, đại diện cho một phần lớn đàn ông (hay tất cả đàn ông VN theo ĐT) tham lam, thâm hiểm, và cơ hội... và thương hại cho bà H, đại diện cho tất cả phụ nữ chung tình và hy sinh.
Có bao giờ các bạn suy nghĩ, tại sao đa số đàn ông tham tình và đàn bà chung tình không?
Trang nghĩ Trang, MC, PH có đủ sức mà 'vác chổi chà' để rượt đuổi tất cả ông P ngoài đời không?
Đâu phải tất cả phụ nữ đều như các bạn, may mắn sinh ra và lớn lên trong những gia đình đầy đủ khuôn phép, được ăn học đàng hoàng, lấy những người chồng chuẩn mực, để có thể nhìn đời và người ở góc độ các bạn đang có. Bà H không 'ngu' nhưng cách nhìn về cuộc đời, con người... đơn giản và giới hạn. Nếu chồng bà không phải là người 'học cao hiểu rộng' như ông P, có thể cuộc sống hôn nhân của bà hạnh phúc hơn dưới cách nhìn của đa số đọc giả.
TDH là phản ảnh suy nghĩ của D, càng đơn giản và thẳng thắng càng tốt. Có ai dám viết TNTV như TDH không? TDH không dám so sánh với TTM, nhưng TDH luôn ca ngợi một chữ "tình" dù đó là tình mẹ, tình anh em, tình bạn, tình yêu đôi lứa, tình muộn, tình rơi, tình trái ngang, hay TNTV... TDH không có lối suy nghĩ hay cách viết 'bóng gió' và các nhân vật trong câu chuyện đều trân trọng chữ 'tình'. "Tình yêu không có tội" như ĐT viết và TDH không xây dựng những nhân vật phản diện. Dù là mối tình tay 3 hay 4 nhưng không ai phải chia rẽ hay hận thù nhau để có được người tình 'lý tưởng' nhưng có thể chỉ là 'nhất thời' của mình. Câu cuối hay đoạn cuối trong bài viết của TDH chỉ là ý rút ngắn của câu chuyện mà không phải là câu hỏi như MC và ĐT nghĩ đâu nghe.

Duat Nguyen

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  doantrang Fri Jun 22, 2012 7:36 am

D oi, Teens A2 ai cung biet D la "nguoi chong, nguoi cha, va nguoi ban ly tuong" bounce Rua ma D van "tinh nguyen" lam "solo" bien ho dum tam trang cua nhan vat "nguy quan tu" chi rua he? Co phai la de "choc gian" thien ha, lam ba con "phan kich" de lam cho dien dan "ron rip" phai khong? Arrow Teens A2 dau roi, mau mau chuan bi "dan duoc" cho that tot de lam cho doi phuong "tam phuc, khau phuc" nhe! Hehehe! bounce

doantrang

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  doantrang Mon Jun 25, 2012 7:44 am

Tr tìm ra phim Trăng nơi đáy giếng nè Very Happy ....Mời H15 & nhóm ham vui cùng xem và bàn luận nhé Basketball


doantrang

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  huuhoa Tue Jun 26, 2012 9:51 am

H15 chào hội ham vui, chúc tất cả sức khỏe!

Phim trước hết khẳng định là hay,trên nền một cốt truyện hay. H15 ít xem phim lắm,phim VN lại càng ít xem.
Phim thì khó hay như truyện,nhưng phim này xem được:
-Lời thoại ít,cầu Tràng Tiền,làng quê,cả gánh bún bò...là rất Huế.
-Cái hay của đạo diễn theo cảm nhận chủ quan của H15 là ông chọn diễn viên và các bối cảnh trong phim cũng rất Huế
-Phim đặc biệt cuốn hút và tràn đầy xúc cảm cho thân phận cô Hạnh ở 1/3 cuối của phim, nghĩa là cái mạch chảy cảm xúc ngày càng dồn nén để đến cuối cùng thì toàn bộ "bung vỡ'.(Ông Phương lãnh trọn toàn bộ khay ấm chén trà,và cô Hạnh hạnh phúc với cuộc sống như ý cô mong muốn,hay là những khổ đau trần đời mà nửa cuộc đời cô gánh chịu đã đẩy cô về với hạnh phúc?!!!)
-Có lẽ vì "tế nhị" hay răng mà đạo diễn không đưa lên phim vài nội dung cũng như lời thoại của phim không đúng với truyện nên cũng làm hạn chế chút ít.
-Xem xong phim có chút bùi ngùi,có chút nghèn nghẹn...có cả nụ cười nữa miệng...
Còn ý của hội ham vui thì răng? MC,PH,ĐT thấy trên phim ông đạo diễn xử lý còn hơn những "chiếc chổi chà" của ĐT khi gặp ông P phải không?!!!Cũng hả dạ chứ hí...hehe.
TDH ơi,lên tiếng đi nghe cho diễn đàn thêm xôm tụ.
H15 mạo muội "bình lọan" như rứa. Trúng trật là may rủi.
huuhoa
huuhoa

Đến từ : Bình Long-Bình Phước

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  THMC Sun Jul 01, 2012 10:08 pm

Hi, "hội ham vui"
Răng mà nói là "hội ham vui" mà lại "buồn" ri hè? Lâu nay không thấy các bạn lên forum "bình loạn". ĐT thì cho tha vì đang sửa soạn về VN, còn TDH và PH mấy bửa ni "trốn" mô rồi?.
TDH ơi! bận bịu chuyện chi mà lâu ni vắng bóng? Không ra đây "bênh vực" vai "phản diện" để thiên hạ "tấn công" với!
Phim coi thấy hay, nhưng tiếc nhất là không có cái khúc "hay nhất" là cô H tình cờ nghe được mẫu đối thoại của 3 người (ông P, cô T và bà Thu) vào ngày giáp Tết hí!
THMC
THMC

Đến từ : Hochiminh city-Vietnam

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  phuonghiep Mon Jul 02, 2012 7:39 am

Chao hoi ham vui,
H day ne, dau co tron chi mo, ngay nao cung vo forum het, nhung chang thay ba con minh chi ca, thi cung co buon chut xiu.., noi la hoi, nhung chi co 5 nguoi, Trang thi ban lo ve VN, H15 thi lo coi da banh, TDH thi lo nho rang, con ai ma chat chit day he.
Doc xong cau truyen, thay thuong co Hanh qua. Tiec la phim khong dong het nhung cau chuyen doi thoai nhu MC noi do, neu co thi se hay hon nhieu. Ma H cung khong biet tai sao dao dien lai dung dien vien nguoi Nam thay vi nguoi Hue cho cuon phim nay he. Coi xong cuon phim, thay nho Hue de so, nhat la cau Trang Tien va cua Thuong Tu lam... Khong biet H15 va TDH co y kien chi khong.....
Ne hoi thiet D nghe, nhung comments cua D ve ong Phuong co dung nhu D suy nghi khong rua, neu thiet nhu rua, thi H khong dam comments.......
MC oi, cuoi tuan sau 6/7 la Trang se gap cac ban ben do, chac la vui lam hi. Mac du khong ve duoc, nhung luc nao H cung nao nao muon ve tham VN va lop minh lam. Luon tien T ve, cho H goi loi tham lop minh nghen. Chuc cac ban mot buoi hop mat that vui ve va nho chup hinh nghe....

phuonghiep

Đến từ : Sanjose, CA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  Duat Nguyen Tue Jul 03, 2012 3:45 am

May bua ni khong nho rang nhieu nhung van ban ron. Bay gio H15, MC, PH hoi thi D phai tham gia cho. Trang bay gio dang ngu li bi tren may bay roi, khoi phai binh loan.
Co 3 nhom nguoi tren doi nay.
1.Nhom hoan hao that su. Chac nhom nay that su cung kha hiem.
2.Nhom doi bai that su. Nhom nay cung khong nhieu, nhung nhieu hon nhom hoan hao.
3.Nhom giua giua. Day la nhom chiem dai da so. Nhom nay la nhom co the 'tot' ma cung co the 'khong tot' tuy theo dieu kien, hoan canh gia dinh va hoan canh xa hoi.
Nhom thu ba nay thi khong biet phai chia thanh biet bao nhieu nhom nho...
Ong Phuong, theo suy nghi cua D, khong phai la nhom thu hai, nhom "doi bai that su"
Nhung nguoi theo kieu co hoi nhu ong P tren doi nay biet bao ma ke. Co hoi khong phai de kiem vo 2, ma co hoi de co cong viec tot, cho lam tot, luong bong kha hon, dua lung nguoi khac de khoi phai 'dung mui chiu xao'.... D khong chu truong che trach ong vi neu D da kich ong P, chac D 'vo chua' thi moi song va ton tai duoc. Tat nhien D cung khong hoan nghenh hay se song nhu ong vi ban than D du suc de xay dung cuoc song rieng cho minh.
Hiep khong nen vi suy nghi that su cua D hay cho dung cua D ma khong comment. Ban be khong nhat thiet phai co cung suy nghi voi nhau...

Duat Nguyen

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  THMC Tue Jul 03, 2012 5:46 pm

Chào các bạn.
Công nhận H17 rứa mà "được việc" hí! đưa lên một truyện ngắn làm mọi người comment nhiều ghê!
D ơi, D phải "hy sinh" thôi...hehe...chứ ai cũng về "phe hữu" không ai về "phe tả" hết thì làm chi có forum nhộn nhịp như ri?
Qua tháng 7 rồi mà TDH chưa có tác phẩm mô ra lò rứa? Lần này admin gợi ý TDH tiếp tục "hy sinh" cho thêm một vai phản diện trong truyện ngắn của mình để "thiên hạ" bình phẩm cho vui nghe...(mặc dù truyện của TDH chưa bao giờ có vai phản diện)...không biết TDH có chịu "chìu" admin không hè?
THMC
THMC

Đến từ : Hochiminh city-Vietnam

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  Duat Nguyen Tue Jul 03, 2012 9:29 pm

Chà chà, admin cũng giỏi 'dụ' ghê thiệt nghe.
Muốn rôm rả ở forum thì nhóm ham vui phải sưu tầm thêm vài câu chuyện kiểu "Trăng nơi đáy giếng" của những nhà văn "thâm thuý" như TTM nữa.
TDH mà viết chuyện có vai phản diện thì chắc là chán lắm admin ơi. TDH thích là nói nên viết tuột luột ra luôn, còn chi mà 'bình loạn'
TDH bận quá nên tháng 6 qua đi mà chưa có chi để 'hành hạ' con mắt của nhóm ham vui cả.

Duat Nguyen

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty "Vườn Xuân" của Thảo Phương

Bài gửi  Duat Nguyen Sun Jul 15, 2012 11:08 pm

Em tìm kiếm mảnh vườn cho riêng ta
Nơi chỉ có anh và em trong đó
Nơi chỉ có anh cùng em và cây cỏ
Để ta nghe lòng mình khi cơn gió thoảng qua

Em tìm kiếm mảnh vườn cho riêng ta
Nơi bóng lá xanh chập chờn nắng gió
Nơi anh cùng em bình yên trên thảm cỏ
Xa cách cuộc đời em chỉ kiếm một mảnh vườn riêng thôi

Bởi cuộc đời không thật và tình yêu không ân hận
Để ta nhớ nơi ghi dấu ấn cho tâm hồn
Khi chiều về cây lá cũng bâng khuâng
Em lại thiếu anh ôi thiếu vô chừng
Hãy ở lại cùng em nơi vườn xuân hoang dã
Để nghe tiếng thì thầm của tình yêu nghiệt ngã si mê


Được sửa bởi Duat Nguyen ngày Wed Jul 18, 2012 7:37 am; sửa lần 1.

Duat Nguyen

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  huuhoa Mon Jul 16, 2012 3:51 pm

Muốn có "mãnh vườn cho riêng ta" thì anh phải đi tìm chứ răng lại bắt em phải lặn lội rứa D? Định bỏ nghề nhổ răng làm "Puskin" hay răng rứa?
ĐTrang về VN, H17 có mặt,tối đó vui ghê, về đến nhà 2h sáng.ĐT khác xưa nhiều lắm.
Chúc hội nhiều chuyện sức khỏe,hạnh phúc!
huuhoa
huuhoa

Đến từ : Bình Long-Bình Phước

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  Duat Nguyen Mon Jul 16, 2012 9:33 pm

Hôm qua D coi lại phim.
Có một vai, dù chỉ xuất hiện có 2 lần, nhưng sao D không thích chút nào. Đó là "Mẹ thầy Phương." Sao D cảm thấy mấy bà mẹ chồng hồi xưa chém con dâu bằng 'dao lưỡi' thiệt 'thâm thuý' vậy???
Bài thơ trên, "Vườn Xuân" của Thảo Phương, được dùng trong phim. Bài thơ hay nhưng giọng người đọc không đạt chút nào cả.

Duat Nguyen

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  Duat Nguyen Wed Jul 18, 2012 7:31 am

Duật posted lại một nhận xét của một nữ đọc giả trên mạng cho "hội ham vui" đọc cho vui nhé...
" Hôm qua em xem “Trăng nơi đáy giếng”, trong phim anh Vinh Sơn có dùng bài thơ ni của chị Thảo Phương. Những lúc cô giáo Hạnh (Hồng Ánh đóng) viết những câu thơ ni có lẽ là lúc cô an vui nhất. Dù mảnh vườn có em và anh hay chỉ một mình em thì đó vẫn là mảnh vườn của em. Em dệt khu vườn nớ, cho anh và em ở đó.
Trong một bài báo có viết về “Trăng nơi đáy giếng” rằng “Cái cách mà một người đàn bà yêu chồng đến mù quáng, hi sinh cho tình yêu một cách tận tụy và ngu ngốc, rồi bị phụ tình như một tất yếu được thể hiện trong Trăng nơi đáy giếng khá nhuyễn và thuyết phục, nó làm cho người ta tin ngay, thương ngay, nhưng lại không làm ám ảnh”. Bài báo ni cũng nói về nhân vật chồng Hạnh, “sự hèn, đớn, bạc, ác của người chồng” và cho đây là một “vai diễn “phản đàn ông””.
Khi đọc bài báo ni em chưa xem phim, xem phim xong em thấy hơi tiêng tiếc với nhận định trên. Có lẽ người viết không phải là người miền Trung, không sống trong một xã hội mà người chồng là chủ gia đình (dù có nắm kinh tế hay không), không hiểu được việc “nâng khăn sửa áo” là hạnh phúc của một người phụ nữ nên đã viết vậy.
Dĩ nhiên thời đại ni có khác, nhưng đâu đó lẩn khuất trong những gia đình xưa vẫn còn nếp sống “tòng phu” nớ. Với người phụ nữ như Hạnh thì hạnh phúc là được “nâng khăn sửa áo”, chăm chút từ đôi đũa, miếng ăn, ướp từng ngụm trà sen đến từng góc nhỏ trong tâm hồn của chồng. Thậm chí hạnh phúc còn ở chỗ để chồng bên người khác – miễn đó là hạnh phúc của chồng.
Nếu trong một xã hội đòi bình quyền thì Hạnh như rứa là ngu, chồng Hạnh là bạc nhược. Nhưng trong một xã hội mà đàn ông là trụ cột với đặc tính kèm theo là gia trưởng thì chuyện Hạnh sống, cư xử như vậy là bình thường. Gia trưởng luôn kèm theo đằng sau đó là một trách nhiệm với gia đình, với vợ con… Nên nếu hỏi, chồng Hạnh có yêu Hạnh không? Yêu chứ! Yêu nhưng mà thấy nặng nợ.
Đúng là phim chậm, không có kịch tích, thậm chí nếu người trẻ xem sẽ buồn ngủ những lúc thấy Hạnh mò mò đóng – mở cửa. Nhưng chính những cái tưởng chừng chậm nớ làm cho phim hay.
Sau buổi chiếu, anh Vinh Sơn chia sẻ rằng, Hạnh như con cá đang bơi trong hồ nước hạnh phúc. Dù nước chảy bao nhiêu, trôi đi bao nhiêu, con cá vẫn cứ bơi, còn nước là còn bơi… Còn thấy hạnh phúc là còn muốn níu giữ.
Chắc là vì “tình yêu không ân hận”
Trong phim em thích nhất những lúc Hạnh đọc thơ, thích nhất những lúc Hạnh đóng – mở tất cả cửa của một ngôi nhà rường Huế. Hạnh phúc cũng đóng cửa và cô đơn cũng đóng cửa. Chi tiết ni làm em nhớ câu hát “lòng tôi có đôi lần khép cửa…” của Trịnh.
Nhớ hoài cảnh Hạnh tất tả đạp xe trốn những điều tưởng chừng cô đã làm đúng mà thương…
Là một người phụ nữ, dù có cá tính cỡ mô, bão táp dữ dội cỡ mô, khi đã yêu thì cũng mềm lòng đến… xuẩn ngốc. Và khi biết mình xuẩn ngốc thì họ sẽ kiếm tìm một tình yêu khác, hạnh phúc khác, không cần biết hạnh phúc nớ có hiện hữu thực sự hay không.

Em chỉ kiếm một mảnh vườn riêng thôi
Bởi cuộc đời không có thật
Và tình yêu...
Tình yêu không ân hận
Để ta nhớ nơi ghi dấu ấn cho tâm hồn


http://dalathoa.com/diendan/threads/6648-Em-tim-kiem-manh-vuon-cho-rieng-ta-phim-Trang-noi-day-gieng

Duat Nguyen

Đến từ : Houston, Texas, USA

Về Đầu Trang Go down

Trăng nơi đáy giếng. Empty Re: Trăng nơi đáy giếng.

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết